ĐỐI THOẠI - ĐỐI
THOẠI - ĐỐI THOẠI -- để có dân chủ
(ngày 2 tháng 1 năm 2002)
******
Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa
Việt Nam Độc lập - Tự do - Hạnh phúc
---------------------
Hà Nội, ngày 22 tháng 12 năm 2001
ĐƠN CHẤT VẤN VÀ YÊU CẦU
của các Cử tri Công dân về
Hiệp định biên giới và lãnh hải Việt - Trung
*
Kính gửi: Quốc Hội khoá X, Ban Chấp hành TW Đảng, Chính Phủ, các đoàn thể
nhân dân, các cơ quan ngôn luận, và tất cả những ai quan tâm tới vận mệnh
Tổ Quốc. Gần đây, dư luận sôn sao về việc Đảng và Nhà Nước ta đã ký Hiệp
định biên giới và lãnh hải với Trung Quốc. Hiệp định này so với Hiệp ước
Patenotre (thực dân Pháp) và Lý Hồng Chương (phong kiến Mãn Thanh) ký năm
1885 thì gây thiệt hại rất to lớn về đất đai và vùng biển của Tổ Quốc và
làm nhục Tổ tiên và dân tộc ta .
Tháng 11/2001, chúng tôi đã có đơn đề nghị lãnh đạo và Nhà Nước ta làm
sáng tỏ việc này và yêu cầu Quốc Hội ta không thông qua Hiệp định này nếu
đã chót ký kết. Đến nay, chúng tôi vẫn không được trả lời . Tuy nhiên,
trên cơ quan ngôn luận của Đảng khi đưa tin Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh sang
thăm Trung Quốc thì mập mờ như đã ký Hiệp định biên giới rồi, sẽ nhanh
chóng cắm mốc biên giới và tiếp tục đàm phán về lãnh hải . Nhưng đến hôm
qua, 21/12/2001, thì báo chí đã đưa tin: Hiệp định biên giới hai nước đã
ký 30/12/1999 và 27/12/2001 chính thức cắm mốc biên giới .
Chúng tôi, các cử tri và công dân Việt Nam, thấy trọng trách của mình phải
nhắc lại điều luật cơ bản đã được khẳng định trong cả 4 Hiến pháp 1946,
1959, 1980 và 1992 làm cơ sở pháp luật để giải quyết việc trọng đại này .
Hiến pháp năm 1946, trong Lời Nói Đầu "Nhiệm vụ của dân tộc ta là bảo toàn
lãnh thổ...". Điều thứ 1 - "Tất cả quyền bính trong nước là của toàn thể
nhân dân Việt Nam". Điều thứ 21 - "Nhân dân có quyền phúc quyết về Hiến
pháp và những việc quan hệ đến vận mệnh quốc gia ..."
Hiến pháp 1980 và 1992 đều cùng ghi rõ: Điều 1 - "Nước Cộng Hoà XHCN Việt
Nam là một nước độc lập, có chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ,
bao gồm đất liền, các hải đảo, vùng biển và vùng trời". Điều 2 - "Nhà nước
Cộng Hoà XHCN Việt Nam là Nhà nước của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân.
Tất cả quyền lực Nhà nước thuộc về nhân dân". Điều 3 - "Nhà nước nghiêm
trị mọi hành động xâm phạm lợi ích của Tổ Quốc". Điều 4 - "Mọi tổ chức của
Đảng hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật". Điều 146- "Hiến
pháp nước Cộng Hoà XHCN Việt Nam là luật cơ bản của
Nhà nước, có hiệu lực pháp lý cao nhất. Mọi văn bản pháp luật khác phải
phù hợp với Hiến pháp". Điều 53 ghi rõ: "Công dân có quyền tham gia quản
lý Nhà nước và xã hội, tham gia thảo luận các vấn đề chung của cả nước,
... kiến nghị với cơ quan Nhà nước, biểu quyết khi Nhà nước tổ chức
trưng cầu dân ý".
Chỉ riêng những điều luật cơ bản dẫn chứng như trên cũng đủ chứng minh
rằng việc ký kết của lãnh đạo Đảng - Nhà nước với phía Trung Quốc về biên
giới như vậy là trái với Hiến pháp và pháp luật Nhà nước Việt Nam. Và vì
vậy nó không có giá trị pháp luật.
Dựa trên các điều luật cơ bản của 4 Hiến pháp nước ta như kể trên, chúng
tôi kiến nghị giải pháp duy nhất hợp Hiến và hợp pháp như sau:
1 - Như điều 83 của Hiến pháp 1992 đã khẳng định "Quốc hội là cơ quan đại
biểu cao nhất của nhân dân, cơ quan quyền lực Nhà nước cao nhất của nước
Cộng Hoà XHCN Việt Nam... Quốc hội thực hiện quyền giám sát tối cao đối
với toàn bộ hoạt động của Nhà nước". Điều 84 quy định: "Quốc hội có nhiệm
vụ và quyền hạn: Thực hiện quyền giám sát tối cao việc tuân theo Hiến
pháp, luật pháp..."
Vậy Quốc hội cần tổ chức phiên họp đặc biệt nghe lãnh đạo Đảng - Nhà nước
giải trình vấn đề cực kỳ hệ trọng là Hiệp định biên giới và lãnh hải Việt
- Trung mà dư luận rộng rãi trong nước và ngoài nước đang đau lòng lên án
là "lãnh đạo đi đêm", "bán đất, bán nước".
2 - Như điều 2 của Hiến pháp 1992 đã khẳng định "Nhà nước CHXHCN Việt Nam
là Nhà nước của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân. Tất cả quyền lực Nhà
nước thuộc về nhân dân". Các Hiến pháp 1946, 1980 và 1992 đều quy định dứt
khoát: "Nhiệm vụ của dân tộc ta là bảo toàn lãnh thổ", "toàn vẹn lãnh thổ,
bao gồm đất liền, các hải đảo, vùng biển và vùng trời". Vậy Quốc hội cần
khẩn cấp công khai trước toàn dân và xin ý kiến quốc dân về Hiệp định biên
giới và lãnh hải Việt - Trung và sau hết là "Tổ chức trưng cầu ý dân"
(theo điều 53 - Hiến pháp 1992) về vấn đề trọng đại, sống còn này của
toàn dân tộc, của 80 triệu đồng bào trong nước và hải ngoại.
Vua Lê Thánh Tông (1460 - 1497) truyền lệnh: "Kẻ nào làm mất một tấc đất
của đất nước là kẻ đó có
trọng tội đối với Tổ tông".
Chủ tịch Hồ Chí Minh nói trước ba quân:"Các vua Hùng đã có công dựng nước,
Bác cháu ta phải cùng nhau giữ lấy nước". "Chúng ta có quyền tự hào vì
những trang sử vẻ vang thời đại Bà Trưng, Bà Triệu, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi,
Quang Trung, v.v... Chúng ta phải ghi nhớ công lao của các vị anh hùng dân
tộc vì các vị ấy là tiêu biểu của một dân tộc anh hùng".
Kính,
Các Cử tri và Công dân ký tên
Tên theo thứ tự ABC
------------------
1 - Hoàng Minh Chính - Nguyên Tổng thư ký Đảng Dân Chủ Việt Nam. ĐC: 26 Lý
Thường Kiệt - Hà Nội .
2 - Phạm Quế Dương - Đại tá Quân Đội Nhân Dân Việt Nam, nguyên Tổng biên
tập Tạp chí Lịch Sử Quân Sư.. ĐC: 37 Lý Nam Đế - Hà Nội .
3 - Đoàn Nhân Đạo - Lão thành CM, đứng đầu nhóm 11 Cụ Huyết Tâm Thư . ĐC:
48 Hàng Buồm, Hà Nội . ĐT: 8282426
4 - Nguyễn Thanh Giang - Tiến sĩ địa vật lý - ĐC: Nhà A 13, phòng 9, Tập
thể Phòng Không, Hoà Mục, Trung Hoà, Cầu Giấy - Hà Nội .
5 - Vũ Khắc Kính - 73 tuổi, vào Đảng CSVN năm 1947, Thiếu tá, Thương binh,
CCB. ĐC: 41 C - Ngõ 120, Đường Hoàng Hoa Thám - Hà Nội .
6 - Hồng Long - 85 tuổi, nguyên Phó Chủ tịch Tỉnh, Đảng viên từ năm 1946.
ĐC: Số 2, Ngách 43/43 Đường Chùa Bộc - Hà Nội. ĐT: 5.473698
7 - Trần Đại Sơn - 54 tuổi Đảng, Quyết Tử Quân - Chiến sĩ Đội Tự vệ Chiến
đấu Cứu Quốc Hoàng Diệu, 1945; nguyên Trưởng Ban trinh sát Đặc công Sư
đoàn 308B. ĐC: 51 Hàng Bài - Hà Nội; ĐT: 8.236700
8 - Chu Thành - Nhà Thơ,
bút danh Tú Sót. ĐC: 67 Ngõ Sông Tô Lịch - Phường Khương Trung, Quận Thanh
Xuân - Hà Nội . ĐT: 8.535911
9 - Nguyễn Thụ - 75 tuổi, nguyên Uỷ viên Trọng tài Kinh tế Nhà Nước TW,
nguyên Vụ phó Vụ sản xuất LHX công nghiệp - thương nghiệp TW... ĐC: 14 Ngô
Thời Nhậm - Hà Nội; ĐT: 9.430718
10 - Hoàng Tiến - Nhà văn. ĐC: nhà A11, phòng 420, Thanh Xuân Bắc - Hà Nội
.
11 - Trần Dũng Tiến - Quyết tử quân Tiểu đoàn 523 Hà Nội, công nhân, Cựu
chiến binh. ĐC: 12/95, phố Cự Lộc, Thanh Xuân - Hà Nội .
Hãy yêu cái điều người ta khuyến cáo anh, chứ không phải cái điều mà người
ta tán tụng anh Vừa qua hệ thống báo chí của Đảng, đặc biệt là báo Quân
Đội Nhân Dân và báo Nhân Dân mở chiến dịch rầm rộ đả kích mạnh vào cái gọi
là những phần tử cơ hội chính trị, phụ họa với các thế lực phản động bên
ngoài, chống Đảng, chống Nhà nước. Đọc một số đầu trong loạt bài đó, tôi
đã thấy cần phát biểu ý kiến để trao đổi . Hiềm một nỗi, đúng lúc ấy tôi
phải vào bệnh viện để chịu một phẫu thuật nhỏ. Tôi bị phì đại tuyến tiền
liệt. Bệnh viện Viê.t-Xô chỉ định tôi phải mổ từ cách đây hơn một năm. Tuy
nhiên, cứ 10 nguời biết chuyện này thì có đến 8 người ra sức khuyên ngăn
tôi tìm mọi cách tránh phẫu thuật. Đành rằng mổ tiền liệt tuyến chỉ là
dạng phẫu thuật đơn giản, nhưng cái mà mọi người lo lắng là ở chỗ sợ rằng
người ta có thể lợi dụng ca phẫu thuật này để sát hại hoặc biến tôi thành
người tàn phế. Nhiều người chạy hết thuốc này đến thuốc khác cho tôi . Đến
khi tôi quyết định đi mổ, anh em còn khẩn khoản nhắc nhở tôi phải có kế
hoạch đánh lạc hướng để bảo đảm bí mật ngày giờ và nơi mổ.
Những lo ngại và toan tính quá thận trọng này vượt quá sức tưởng tượng của
tôi và gia đình. Thậm chí nó đến mức kỳ la.. Dẫu sao hiện tượng này chính
là sự biểu hiện trạng thái bệnh hoạn quái gở của một xã hội . Người ta
luôn luôn bị tự khủng bố mình bằng nỗi ám ảnh khủng khiếp về mối nghi ngờ
đối với cái chết của vợ chồng nhà văn Lưu Quang Vũ, của các tướng Nguyễn
Bình, Hoàng văn Thái, Lê Tọng Tấn ... Người từng tham gia chính trường
trong chế độ ta càng lâu, nguời từng giữ những chức vụ càng cao, nỗi ám
ảnh càng nặng nề khủng khiếp hơn!
Đến nay, nhờ trời phật phù hộ, nhờ lòng thương yêu quý mến hết sức tha
thiết của anh chị em, tôi đã có thể ngồi viết và càng thấy không thể nào
không viết những dòng này .
*
Đầu đề bài viết là lời khuyên của Boileau: "Aimez qú on vous conseille et
non pas qúon vous loue". Tiêu Hà cũng từng nói "Trung ngôn nghịch nhĩ lợi
ư hành. Lương dược khổ khẩu lợi ư bệnh" (Lời thẳng trái tai thường được
việc. Thuốc hay đắng miệng khỏi cơn đau). Vậy nhưng, nhiều người lãnh đạo
Đảng ta thường không học những điều ấy và không thích nghe như vậy! Loạt
bài phản kích vừa qua chắc chắn được viết theo lệnh truyền, hay nói bằng
ngôn ngữ chính trị, theo sự chỉ đạo của hệ thống lãnh đạo tư tưỏng- văn
hóa của Đảng. Nhiều vị tầm cỡ đã phải ra quân: các phó tổng biên tập báo
lớn, mấy trung tướng, thiếu tướng, tiến sỹ, phó giáo sư .... Một số nhà
văn quân đội kỳ cựu có hàm tướng tá cũng bị vận động phải góp lời . Trong
đó, nhà thơ Vũ Cao khả dĩ nêu được mấy ý kiến chừng mực: "Biết bao nhiêu
bước đường tưởng như không vượt qua được vậy mà dưới sự lãnh đạo của Đảng,
nhân dân ta đã nỗ lực vượt qua . Lý do chính là mỗi lần gặp những thách
thức mới, Đảng đều trao đổi, lắng nghe, bàn bạc, coi trọng mọi ý kién của
người trong Đảng và người ngoài Đảng ... Càng qua khó khăn chúng ta càng
hiểu dân chủ là cơ sở của sức mạnh lãnh đạo của Đảng. Nhưng hãy coi chừng,
có lúc chế độ dân chủ bị sa sút, hoặc có lệch lạc thì lập tức có ảnh hưởng
đến hiệu quả của sự lãnh đạo" ( Báo Quân Đội Nhân Dân số ra ngày 1/11/2001
). Những ý kiến này phản ánh đúng thực tế và đáng được trân trọng nhưng
nghe ra hơi có vẻ lạc lõng so với toàn cảnh và tuồng như không đáp ứng
đúng yêu cầu của người đặt bài cho lắm. Cái toàn cảnh ở đây phải là những
đầu đề hừng hực tính chiến đấu: "Mưu đồ gì đằng sau chiêu bài "Đi tìm
đường phát triển cho đất nước" ?" , "Những mạch ngầm đen tối", "Đâu là
thực chất "con đường dân chủ" và "hạt giống tự do" ?" v v... Thế rồi, họ
thả cửa lăng mạ, mạt sát, kết tội . Nào là "một số ít phần tử cơ hội, bất
mãn, một số cán bộ đảng viên thoái hóa, biến chất về tư tưởng chính trị";
nào là "những phán xét hằn học của nhóm người mượn danh nghĩa "đi tìm
đường phát triển cho đất nước" nhằm những ý đồ đen tối" ; nào là "không
cho họ vu cáo là chúng ta "tụng niệm một quyền lưc đã lung lay", và "tung
hô lừa dối ""... Họ cao giọng, vênh râu, vung gậy, choạng chân, khuyềnh
tay như những ông tướng Quảng Lạc oai phong. Nhưng, nhìn kỹ không thấy ở
họ cái sức mạnh của trí tuệ, của lý lẽ mà chỉ thấy họ đang được lố nhố núp
sau sự bảo trợ quyền uy của những người ra lệnh cùng với tua tủa súng gươm
và bạo tàn cùm kẹp của chuyên chính vô sản.
Họ định bảo ai cơ hội ? Làm sao còn có thể cơ hội và cơ hội để làm gì nữa
khi cụ Lê Giản đã ngoại 90, các cụ Nguyễn Hộ, Hoàng Minh Chính, Ngô Thức
đã ngoại 80, tướng Trần Độ đã xấp xỉ 80, các ông Nguyễn văn Đào, Trần Nhật
Độ, Phạm Hồng Sơn, Trần Đại Sơn, Đỗ Việt Sơn, Sơn Tùng, Phạm Vũ Sơn, Trần
Dũng Tiến, Trần Bá, Lê Hồng Hà, Phạm Ngọc Uyển, Phạm Quế Dương, Vũ Cao
Quận,Vũ Minh Ngọc, Đoàn Nhân Đạo, Đông Nam Hải ... đều đã ngoại thất tuần.
Sinh thời các ông Nguyễn Văn Trấn, Hoàng Hữu Nhân ... , lúc bị coi là "đối
tượng", cũng trên dưới 80. Tất cả đều là đảng viên Cộng sản, đa số xấp xỉ
60, người ít nhất cũng trên 40 tuổi đảng.
Họ dám quy kết những ai là bất mãn trong khi phẩm chất của tất cả đều đã
được xác định bằng quá trình tôi luyện trong lò lửa cách mạng đằng đằng ba
bốn chục, thậm chí năm sáu chục năm. Hơn thế nữa, nhiều người còn là những
bậc tiền bối đã từng tham gia nhen nhóm lên lò lửa cách mạng này. Ở đây,
nếu phải chăng có sự bất mãn nào đó thật thì người ta cũng không nên càn
ngang đổ vấy mà phải nghiêm túc truy vấn xem người bất mãn đáng trách hay
kẻ gây ra bất mãn có trọng tội ?
Viết những dòng này, có thể tôi đã tỏ ra không điềm đạm lắm. Nhưng lẽ đời,
làm sao không gay gắt được khi phải đối mặt với bọn người vênh vang ỷ thế,
cậy quyền mặc sức xấc xược, hỗn láo với cả những người đáng bậc thầy và
tuổi tác ở hàng cha chú ho.. Đã thế, họ còn xảo quyệt suy bụng ta ra bụng
người, ngậm máu phun vào cả những bậc khả kính.
Chính là họ, người này chỉ vì muốn được len vào Trung ương, kẻ kia muốn
thêm một "hột" trên quân hàm, gã nọ bờm hơn thì chỉ vì mấy đồng nhuận bút!
Còn những người mà họ quy là cơ hội, khi phát biểu ý kiến, khi trình bày
tư tưởng của mình đều không những không được một đồng nhuận bút mà còn
phải trích từ khoản lương hưu còm cõi để phôtô, để tán phát.... để đón
nhận sự trù dập không chỉ bản thân mà cả con cái, thậm chí bị tù đày hay
hãm hại lén lút, dã man, đê tiện.
Gần đây, khi nhận được bản tiểu luận "Đảng cộng sản và dân chủ ở Việt Nam"
của tướng Trần Độ, tôi thật sự kinh ngạc. Ông chính là thép đã tôi, là phi
thường, là anh hùng thời đại . Mấy người kia hãy tưởng tượng xem, khi họ
đến tuổi 80, thản hoặc nếu trời cho họ còn sức khỏe bình thường và nếu
Đảng bơm cho họ dăm bảy chục triệu theo cái kiểu để làm đề tài thì liệu họ
còn có thể viết nổi mấy chục trang như thế không ? Đằng này Trần Độ, do tù
đày hết Sơn La đến Hỏa Lò, do nằm gai nếm mật suốt các chiến trường Đông
Bắc rồi Tây Nguyên với bao nhiêu bệnh tật, lại vừa bị ngã què nằm liệt
giường. Nhiều người khẳng định rằng ông không thể tự viết mà chỉ có thể
nêu ý kiến cho người khác viết hô.. Sự thật thì chính ông, chính ông đã
quằn quại viết. Có lúc cố ngồi tựa được lên, có khi phải nằm ngửa mà viết.
So với những loạt bài của những người như Trần Độ thì các bài viết kiểu
đánh thuê chỉ là những trang giấy vô hồn. Chúng không thuyết phục nổi ai
mà thường khi còn phản tác du.ng. Sao lại dại dột dẫn lại những câu như
thế này lên mặt báo làm gì: "Đảng Cộng sản lãnh đạo đã tạo ra và hình
thành một xã hội dối lừa, lãnh đạo dối lừa, làm ăn giả dối, bằng cấp giả
dối, đến gia đình cũng lừa dối, lễ hội lừa dối, tung hô lừa dối, hứa hẹn
lừa dối ..." ( bài "Đi tìm hay phủ định con đường phát triển ?" của thiếu
tướng, phó giáo sư Bùi Phan Kỳ trên QĐND ra ngày 26/10/2001 ). Những câu
như vậy nếu được đọc bằng riêng lương tâm mỗi người, không sợ bị dò xét,
đánh giá, trù dập thì chắc chắn 90% đồng tình; bởi vì nó phản ánh rất đúng
thực tế. Thế hệ già từng sống qua hai chế độ, thế hệ trẻ từng có dịp kinh
qua các nước tư bản, ai mà không thấy xã hội ta ngày nay có những mặt còn
tồi tệ hơn trước cách mạng Tháng Tám và nói chung, nhiều khuyết tật hơn
các nước tư bản hiện đại rất nhiều . Người lao động bị bóc lột nặng nề hơn
(trong một bài viết cách đây ít năm, tôi đã phân tích người lao động ở
nước ta ngày nay phải gánh chịu hai phương thức bóc lột tệ hại: bóc lột vô
lương tâm - do tham nhũng; bóc lột vô trách nhiệm - do phải nuôi béo một
tầng tầng lớp lớp vô số ban bộ của Đảng, của Chính phủ, của các đoàn thể.
Hậu quả biểu hiện ách bóc lột tàn tệ là giá thành sản phẩm của ta thường
cao hơn trong khi luơng người lao động lại thấp hẳn so với các nước
khác)Về mặt xã hội, thử hỏi, có tệ nạn nào xã hội trước có mà xã hội này
không có. Chắc chắn không. Chẳng những thế hầu như các tệ nạn càng trở nên
trầm trọng hơn và, nhiều tệ nan trước không có, nay lại nẩy sinh thêm.
Quan tham ô lại nhiều hơn, (phổ biến hơn, ăn bẫm hơn); kẻ quyền chức cậy
thế ức hiếp dân trắng trợn hơn, tinh vi hơn ; cờ gian, bạc lận muôn mầu
muôn vẻ hơn ; không chỉ có bàn đèn thuốc phiện, mà chích choác hút hít lan
vào cả học đường ; trẻ em bị đẩy ra lề đường lang thang, vật vưỡng đông
hơn ; đĩ điếm nhơ nhuốc hơn, không chỉ làm đĩ ở trong nước mà còn phải ra
bán trôn cho nước ngoài để nuôi miệng; nhân tình bạc bẽo hơn ; con người
sống với nhau ít chân thành hơn (vì Đảng nói một đàng, làm một nẻo, vì
trong hội trường, cán bộ nói với nhau khác ở chốn riêng tư nên người dân
cũng phải nói cái điều mình không nghĩ và nghĩ cái điều mình không nói),
án oan trầm trọng hơn, án sai nhiều không chỉ do trình độ quan tòa chưa
cao mà còn do ăn của đút ; buôn lậu, trốn thuế đông hơn (vì đinh ninh rằng
cán bộ to lừa dối to, cán bộ nhỏ lừa dối nhỏ nên người dân không dại gì mà
không buôn gian, không khai man thuế khi có điều kiện) ; danh tước giả
hiệu được chủ trương chính sách của Đảng bảo trợ (trường hợp như học hàm
phó giáo sư của trung tướng Nguyễn Đình Ước hoàn toàn không hiếm), học
giả, bằng thật trở nên phổ biến (điều này có tiền lệ ngay từ thời thực thi
chính sách bổ túc công nông. Xin nêu một ví dụ cụ thể: để được nộp đơn thi
vào đại học, người viết bài này đã phải cắp sách đến trường từ năm lên 6
tuổi và mài đũng quần trên ghế học sinh suốt 14 năm, từ lớp sáu lên lớp
năm, lớp tư, lớp ba, lớp nhì đệ nhất, rồi lớp nhì đệ nhị, hết lớp nhất
phải đỗ primaire mới được leo tiếp đệ nhất, đệ nhị, đệ tam, đệ tứ, rồi lại
lớp tám, lớp chín, lớp mười ; vậy mà nhiều ông đồng niên nhập trường muộn
hơn ba, bốn năm, học hành đúp lên đúp xuống thế mà vào bổ túc công nông
thấm thoắt đâu đó đã thấy thành kỹ sư, cử nhân rồi).
Cho nên việc thiếu tướng PGS Bùi Phan Kỷ trích tiếp câu sau đây lại càng
là một sự dại dột vì nó có tác dụng gợi cho người ta có dịp suy ngẫm để
chiêm nghiệm tính đúng đắn không thể chối cãi của nó: "Thế là ta đập tan
một cái xấu xa và lại phải chấp nhận một cái xấu xa mới giống như hoặc tệ
hơn tất cả những cái xấu xa mà ta từng chửi rủa, căm thù. Nghĩa là, đời
sống chính trị và cuộc sống tinh thần, vật chất của nhân dân ta chỉ bằng
hoặc thua thời vong quốc nô"
Sợ bài viết quá dài nên tôi chỉ xin điểm qua một bài, của tác giả Bùi Phan
Kỷ, vì ông vừa có chức tước, vừa có học hàm cao .
Như trên đã thấy, tác giả không những không khôn khéo khi trích dẫn đối
phương mà còn hớ hênh khi đưa ra các tư liệu .
Muốn ca ngợi chủ nghĩa xã hội và đánh chủ nghĩa tư bản mà tác giả lại dẫn
ra: "Các nước công nghiệp phát triển với khoảng 1,2 tỷ người (khoảng ngót
1/5 dân số thế giới), chiếm 86% thu nhập quốc nội toàn thế giới, kiểm soát
80% thị trường xuất khẩu, sử dụng 74% số đường điện thoại, chiếm 93% số
người sử dụng internet, tiêu thụ 80% sản phẩm làm ra, trong khi 80% dân số
thế giới tiêu thụ 14%, .... Những thống kê mới nhất về dân tộc học cho
biết 20% dân số toàn cầu đạt trình độ phát triển kinh tế, khoa học kỹ
thuật rất cao, 78% còn ở trình độ nghèo khổ, 2% còn rất lạc hậu ". Đưa dẫn
liệu như vậy chỉ càng làm cho người đọc thêm thán phục chủ nghĩa tư bản
hùng mạnh quá, sản xuất nhiều của cải cho xã hội quá (ngay trong bài này,
có chỗ tác giả đã viết "Chủ nghĩa tư bản đã đưa lại hàng núi của cải, tiện
nghi ..." ); trong khi chủ nghĩa xã hội thật là vô tích sự vì đã ra đời
trên 80 năm mà không những không tự vượt qua nghèo khổ mà cũng chẳng đóng
góp gì cho xóa đói giảm nghèo và giảm sự chênh lệch mức sống ở phạm vi
toàn thế giới .Tầm tư tưởng của ông cũng tỏ ra rất thấp khi viết "Chủ
nghĩa xã hội đâu phải là mớ rau, ai mua lúc nào cũng được, mà phải qua đấu
tranh sống chết, mất còn "; "Đảng Cộng sản lãnh đạo nhân dân làm cách
mạng, có thành tích thì nói rõ để cùng dân tộc tiến lên, có sai thì sửa,
còn trao lại chính quyền cho "phái đối lập" thì không bao giờ ".
Ơ hay, sao lại ví chủ nghĩa xã hội chỉ hơn mớ rau ? Mà sao lại phải đi mua
nó, thậm chí phải đánh nhau tan tác mới giành được nó ? Nếu nó thuộc phạm
trù tất yếu của lịch sử thì nó cứ thế mà cuốn hút toàn nhân loại vào, các
dân tộc cứ thế mà tự nguyện tiếp thu nó. Không ai đặt vấn đề đi mua người
yêu và cũng không ai nên xé quần xé áo, cắt mũi cắt tai con người để đạt
tới tình yêu cả.
Cũng chắc chắn đất nước này, dân tộc này không phải mớ rau để rồi nếu
không phải là Tàu, là Pháp, là Nhật thì là Cộng sản hay Đối lập Cộng sản
mua lấy, giành lấy để rồi khi đã mua được, giành được thì có quyền khư
khư, không trao lại cho ai . Đặt vấn đề như vậy là bộc lộ tư tưởng cay cú,
ăn thua, buôn bán rất hư hỗn đối với tổ quốc mình, nhân dân mình. Lẽ ra
trước đây ta cũng đã không nên đặt vấn đề cướp lấy chính quyền từ tay ai
cả. Chế độ ấy nó thối nát, nó làm khổ, làm nhục dân ta thì ta là nhân dân,
từ nhân dân đi tiên phong lật đổ nó đi xây dựng chế độ khác, lập nên chính
quyền khác.
Tầm tư tưởng hết sức thấp kém còn được bộc lộ khi tác giả viết: "Được biết
những người trong nhóm họ hàng tháng vẫn lĩnh lương thật, ở nhà thật, ăn
cơm thật, dùng tiện nghi thật, giấy bút thật để mạt sát chế độ là lừa dối
. Chỉ riêng cái việc họ vẫn được hưởng mọi phúc lợi của người công dân
lương thiện cũng đủ chứng minh cho sự vu cáo trắng trợn của họ ". Sao lại
hiểu đồng lương và các chế độ một người được hưởng là ơn mưa móc của một
tập đoàn hay một cá nhân nào ban phát cho người đó. Hiểu như vậy thì làm
sao không lộn tiết lên khi thấy một người được hưởng chế độ trung tướng
như Trần Độ mà lại không biết nỗ lực ca ngợi chế độ, ca ngợi Đảng gấp vài
bốn lần một thiếu tướng như ông Bùi Phan Kỷ. Hiểu như vậy thì cũng dễ đi
đến chỗ sẽ bất mãn không đúng khi thấy mình cứ ca ngợi Đảng nhiều hơn, hay
hơn mà chưa thấy Đảng tăng lương, thăng chức nhanh cho mình. Thế còn, cái
ông nào đó vẫn còn "được lĩnh lương thật, ở nhà thật, ăn cơm thật ....
hưởng mọi phúc lợi của người công dân lương thiện ..." thì tất ông ấy phải
là người lương thiện hoặc trên lương thiện chứ sao lại bảo là ông ấy mạt
sát chế độ, vu cáo trắng trợn ? Ông ấy vu cáo trắng trợn, mạt sát chế độ
mà vẫn cứ được ưu tiên, ưu đãi cao hơn thiếu tướng Bùi Phan Kỷ thì chẳng
hóa Đảng, Chính phủ lẫn lộn trắng đen à ? Hay Đảng và Chính phủ vẫn còn
biết sợ cái lẽ phải, cái trí tuệ của ông ấy ?
Phó giáo sư Bùi Phan Kỷ còn tỏ ra rất không sáng suốt và phi thực tế khi
nhận định: "Đến như Liên Xô có chủ nghĩa xã hội đã 70 năm mà không cảnh
giác với các thế lực phản cách mạng cũng mất chế độ ".
Nếu biết tổng hợp và phân tích khách quan và khoa học tất phải thấy một
chế độ xã hội như thế mà không sụp đổ thì mới trái lẽ đời . Chế độ ấy phải
sụp đổ thì đất nước Liên Xô mới thoát xác để được hồi sinh trong một tương
lai khác mà hôm nay người ta thấy nó đang dần dần hiện hữu .
Làm sao có thể tồn tại một chế độ xã hội luôn tuyên bố giải phóng triệt để
sức sản xuất để tạo năng suất lao động vượt trội hẳn xã hội tư bản nhưng
thực tế lại kìm hãm nghiêm trọng sức sản xuất mà biểu hiện là tỷ lệ tăng
trưởng kinh tế giảm 1% bình quân trong mỗi kế hoạch 5 năm. Nhân dân Liên
Xô là người chịu thiệt thòi nhất do hậu quả nền kinh tế trì trệ của đất
nước mình. Khoảng cách chênh lệch giữa nhân dân Liên Xô và nhân dân Tây Âu
ngày càng lớn. Tổng giá trị quốc nội bình quân đầu người của Liên Xô năm
1990 khoảng 5000 - 6000 USD, thua xa Đức (22 320 USD), Phần Lan (26 040),
Thụy Điển (23 660), NaUy (23 120). Trong những năm thập kỷ 80, tổng giá
trị thành phẩm công nghiệp xuất khẩu của nước này không bằng Singapore .
Một năm trước khi Liên Xô tan rã, tổng kim ngạch xuất khẩu của Liên Xô là
104,18 tỷ USD, chỉ chiếm 3,1% tổng kim ngạch xuất khẩu thế giới, còn kém
kim ngạch xuất khẩu cùng năm của nước Bỉ (118 tỷ USD).Do muốn tạo ưu thế
quân sự áp đảo Mỹ, Liên Xô dồn hết sực lực cho cuộc chạy đua vũ trang. Sức
mạnh tổng hợp quốc gia của Liên Xô khi mạnh nhất chỉ bằng 1/3 Mỹ, nhưng
quy mô sản xuất vũ khí lại tương đương, thậm chí vượt Mỹ. Do đó, Liên Xô
bị rơi vào cảnh khó khăn không thể tự cung tự cấp lương thực, thực phẩm;
không đủ nhà ở và khí đốt để sưởi ... Là một nước có khả năng sản xuất vũ
khí mũi nhọn nhưng nhân dân phải xếp hàng dài để mua tất nylon, quần áo
giày dép, đồ điện gia đình nhập khẩu . Một nước có khả năng sản xuất loại
rada hàng đầu trên thế giới và có thể tiến hành chiến tranh điện tử nhưng
lại không sản xuất được tivi màu và các dàn âm thanh chất lượng cao. Tóm
lại, đấy là một chế độ chính trị không chú tâm chăm lo đời sống con người
mà chỉ mưu toan bảo vệ chế độ chính trị bằng súng đạn.
Viện sỹ Sakharov - cha đẻ bom khinh khí Liên Xô, người từng được tặng
thưởng huân chương Lenin, chỉ vì phản đối chính sách chạy đua vũ trang
điên cuồng, bất hợp lý mà dần dần bị đẩy thành "bất đồng chính kiến", bị
quy là "chống Đảng, phản quốc "!
Trong nhiều nguyên nhân dẫn Liên Xô đến sụp đổ, chắc chắn có cả nguyên
nhân cuối cùng này . Việt Nam hãy đừng đi theo vết xe khốn khổ đó.
Chúng ta đã đẻ ra hơn 600 trăm tờ báo, cùng với hàng trăm đài phát thanh
truyền hình rồi uốn lưỡi, nắn giọng cho tất cả đều phải véo von, ríu rít
tán dương. Thế rồi, Đảng, cùng với đủ loại quan chức cứ thế được tê mê,
hoan hỷ trong tụng ca ngất trời . Bộ máy chuyên chính vô sản hết sức tuyệt
vời, cả trong tư tưởng- văn hóa lẫn trong hình sự -xã hội . Do vậy, cứ yên
tâm đi, sẽ không thể có bạo loạn, lật đổ; sẽ không thế lực nào lay chuyển
nổi chính quyền này . Có chăng, hãy coi chừng thể liệt kháng HIV do tự
tiêm chích quá nhiều liều kích thích mạnh của sự tung hô .
Ước gì ta có được một vị lãnh tụ nói được như Putin nhân chuyến viếng thăm
Washington mới rồi: chúng tôi thành thực biết ơn những nhà đối lập như
Sakharov trước đây .Ước gì chúng ta có được một lãnh tụ có tư chất như vị
thủ tướng nước tư bản Singapore Gochokton. Hãy nghe ông trả lời phỏng vấn
tờ Tuần san Châu á: "... Nhưng, chỉ mức cao của bình quân đầu người thôi
chưa đủ. Để trở thành một quốc gia phát triển, chúng tôi phải đi vào chiều
sâu . Cái chúng tôi thiếu là một quần chúng biết phê phán. Họ đã để chúng
tôi duy trì sự phồn vinh không hoàn toàn phù hợp với đời sống kinh tế thế
giới ".
Ước gì tuổi trẻ nước ta đừng cam tâm "ngủ trong giường chiếu hẹp" để "giấc
mơ con đè nát cuộc đời con ". Ước gì trí thức nước ta đừng đành lòng úp
mặt vào miếng cơm dù là ngon, manh áo dù là đẹp ; đừng quá vô tâm với vận
mệnh đất nước, với đời sống của nhân dân, với hôm nay và tương lai các thế
hệ mai sau .
Triều đại nào rồi cũng qua đi, người ta có thể không còn nhớ ông vua này,
bà chúa kia nhưng gương mặt những Nguyễn Trãi, Chu Văn An, Nguyễn Trường
Tộ ... cứ mãi còn ngời sáng trong lung linh trời sao đất nước.
Hà Nội 1 tháng 1 năm 2002
Nguyễn Thanh Giang
Nhà A13 P9 - Tập thể Phòng không Hòa Mục.Phường Trung Hòa - Quận Cầu Giấy
***
BÀI CA BÁN ĐẤT
Kính gửi: Quốc hội
khoá X,
kỳ họp thứ X, tháng 12-2001.
Nhại thơ Bút Tre:
Quốc hội đại biểu của dần (của dân)
Mà không ai dám chất vần lấy nửa câu (chất vấn)
Biên giới hiệp định lõm sâu
Đất đai bị mất, vẫn vểnh râu quai hàm!
Vào bài:
Hoan hô cộng sản Việt Nam,
Cuối đời bán cả giang san nước nhà.
Bản Giốc cảnh đẹp của ta, (1)
Nay còn đâu nữa để mà ngắm trông.
Trường Sa mù mịt biển Đông,
Cả Hoàng Sa nữa mất tong còn gì. (2)
Mục Nam quan giữa biên thùy,
Nay lùi xa tắp thấy gì nữa đâu . (3)
Ngước trông lệ nhỏ rầu rầu,
Suối Phi Khanh cũng qua cầu người ta . (4)
Mấy nghìn năm! Thật xót xa!
Trách ai cắt đất để mà vinh thân.
Mặc cho cuộc thế xoay vần,
Cuối đời đầy túi, cóc cần cái chi .
Quốc hội một lũ ù lì,
Nhưng còn bia miệng sẽ ghi muôn đời,
Việc này không thể buông trôi!
Tháng 12 năm 2001
Các lão thành Hà Nội .
-------------------------------------------
(1) Thác Bản Giốc, Cao Bằng. Có rất nhiều bức ảnh chụp cảnh đẹp nổi tiếng
này lưu truyền khắp trong nước và cả nước ngoài . Nay đã thuộc về Trung
Quốc.
(2) Trung Quốc đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa của ta tháng 1-1974, bấy giờ
còn trong tay quân đội Sài Gòn. Sau này chiếm nhiều đảo trong quần đảo
Trường Sa của ta vào tháng 3-1988.
(3) Trước ở cổng Mục Nam quan, ta và Tàu gác chung. Bên này cổng là đất
ta, bên kia cổng là đất Tàu . Không biết thế nào mà bây giờ đất ta lại lùi
mãi về phía Đồng Đăng gần 1 kilômét. Đứng ở cái vạch trắng phân chia ranh
giới không nhìn thấy Mục Nam quan nữa .
(4) Đấy là một vạt đất lõm xuống trước Mục Nam quan. Tương truyền Nguyễn
Trãi tiễn Phi Khanh biệt nhau ở đây . Phi Khanh khuyên con về rửa nhục cho
nước. Cả hai cha con đều khóc, thành vạt suối ở chỗ đất lõm.
|